artgallery: artgalleryhoangvinh
Painting
and Poetry Works by Hoang Vinh
and Poetry Works by Hoang Vinh
Introduction in lieu of preface by
Le Mong Nguyen, Ph.D., Composer,
National Academy Professor
National Academy Professor
Paris, France
Text adapted and translated from
Vietnamese into English
Vietnamese into English
by Pham Huy Trac California
USA
USA
Poems translated by Duy Lam California
USA
USA
“Hoang Vinh’s painting is a blurry
transformation … Unfathomable depths in a boundless universe, blended in time,
space, and inner psyche, mirrored in bold painting strokes revealing fleeting
glimpses off the reflective undulating water.
Like the moonlight peeping through space openings in the “Forest
Wilderness,” touching blooming flowers in stony crevices. Sensing the beauty of the untidy jumble of
the forest wilderness, Hoang Vinh notices a certain perspective, submerges
himself in and harmonizes his heart with the environment, bringing the connoisseurs
passing moments of delight when viewing the art work. Turning to poetry, the sentiments of the
expatriates during the long days on alien lands are echoed in the poem
“Mirage.” The myriad intermingling agony
of sorrow and ecstasy, orchestrating through the vicissitudes of rains, falling
leaves, snow storms, blossoming flowers, everything seems like a mirage, fogged
up in the dew droplets in the poem “Dew Drops,” reflecting the sudden end of
the drawn-out days. In the poem “Back to
Its Source,” sojourning is interrupted as fate has determined life’s journey,
how can anyone resist? In “Sand Dust,”
the flames of life are extinguished during the earthly conflagration, so are
the passions. Based on Hoang Vinh’s
sharing of his inner thoughts and the several pictures of the paintings he sent
me via the Net, I think Hoang Vinh the painter can be considered generally or
at least partially as an expressionist (i.e., an artist whose impressions and
mental images are imbued in his works) while Hoang Vinh the poet may be
classified both as an expressionist and an impressionist, since as a poet,
Hoang Vinh can awaken the reader’s emotions with a couple of short, broad, yet
poignant, writing strokes full of imageries.
transformation … Unfathomable depths in a boundless universe, blended in time,
space, and inner psyche, mirrored in bold painting strokes revealing fleeting
glimpses off the reflective undulating water.
Like the moonlight peeping through space openings in the “Forest
Wilderness,” touching blooming flowers in stony crevices. Sensing the beauty of the untidy jumble of
the forest wilderness, Hoang Vinh notices a certain perspective, submerges
himself in and harmonizes his heart with the environment, bringing the connoisseurs
passing moments of delight when viewing the art work. Turning to poetry, the sentiments of the
expatriates during the long days on alien lands are echoed in the poem
“Mirage.” The myriad intermingling agony
of sorrow and ecstasy, orchestrating through the vicissitudes of rains, falling
leaves, snow storms, blossoming flowers, everything seems like a mirage, fogged
up in the dew droplets in the poem “Dew Drops,” reflecting the sudden end of
the drawn-out days. In the poem “Back to
Its Source,” sojourning is interrupted as fate has determined life’s journey,
how can anyone resist? In “Sand Dust,”
the flames of life are extinguished during the earthly conflagration, so are
the passions. Based on Hoang Vinh’s
sharing of his inner thoughts and the several pictures of the paintings he sent
me via the Net, I think Hoang Vinh the painter can be considered generally or
at least partially as an expressionist (i.e., an artist whose impressions and
mental images are imbued in his works) while Hoang Vinh the poet may be
classified both as an expressionist and an impressionist, since as a poet,
Hoang Vinh can awaken the reader’s emotions with a couple of short, broad, yet
poignant, writing strokes full of imageries.
For a long long
time I’m waiting and looking up at the sky
time I’m waiting and looking up at the sky
Why am I still
living in exile in this strange land
living in exile in this strange land
In a flash
clouds are passing through
clouds are passing through
and the snow
continuously whitens
continuously whitens
the golden
fallen leaves
fallen leaves
Even still plays
wonderfully the guitar
wonderfully the guitar
but the music
falls on deaf ears
falls on deaf ears
Raising a glass
of liquor to no friends
of liquor to no friends
Autumn seems to
freeze itself and time still goes on
freeze itself and time still goes on
The moon fades
away and the water empties itself along.
away and the water empties itself along.
In their work “Vietnamese Poets,” Hoai
Thanh and Hoai Chan, when commenting on the poet Anh Tho, opine “poetry must be
the light beam connecting reality and imagination: Earth and Heaven. Poetry does not aim to describe, but to evoke
images and passion …” They bemoan the
natural, unsentimental verses of the expressionists, but praise the style of
poets, writers, and composers who clearly express the ephemeral feelings, the
most magical transformations of inner emotion.
The following poem “Melancholy” reminds me of the dream-like atmosphere
at the Luxembourg-Paris gardens, which the scholar Pham Quynh in 1922 described
(in the Annals of Southern Winds, May-July 1922) as the place “where poetic and
artistic-minded gentlemen and forlorn matrons frequent to while away their
time…” and where one can sit on the stone bench listening to the echoes of the
baritone voice of Yves Montand in
Thanh and Hoai Chan, when commenting on the poet Anh Tho, opine “poetry must be
the light beam connecting reality and imagination: Earth and Heaven. Poetry does not aim to describe, but to evoke
images and passion …” They bemoan the
natural, unsentimental verses of the expressionists, but praise the style of
poets, writers, and composers who clearly express the ephemeral feelings, the
most magical transformations of inner emotion.
The following poem “Melancholy” reminds me of the dream-like atmosphere
at the Luxembourg-Paris gardens, which the scholar Pham Quynh in 1922 described
(in the Annals of Southern Winds, May-July 1922) as the place “where poetic and
artistic-minded gentlemen and forlorn matrons frequent to while away their
time…” and where one can sit on the stone bench listening to the echoes of the
baritone voice of Yves Montand in
“The Falling Leaves” or the fabulous soprano
voice of the famous singer Thai Thanh in the song “Autumn Not Returning” of the
late composer Pham Trong Cau.
voice of the famous singer Thai Thanh in the song “Autumn Not Returning” of the
late composer Pham Trong Cau.
Autumn is here
and I remember
and I remember
The time of
separation
separation
Clouds are
flying over the hills
flying over the hills
In exile and so
far away
far away
From my distant
motherland
motherland
Such as an emit
I keep living
I keep living
And floating
over countless
over countless
Sufferings and
sorrows
sorrows
Tears are
overflowing in my eyes
overflowing in my eyes
Clip into the
nigh
nigh
I am resigned to
my fate
my fate
Through the
clinging leaves of autumn.
clinging leaves of autumn.
As Hoang Vinh articulates, “the
expatriates’ sentiments during their long days in unfamiliar lands as reflected
in the poem “Mirages” (the English version of which is on page 1 of the
International Library Poetry Society compendium “Touch of Tomorrow” and “The
Best Poems and Poets”), with verses not only stirring up inner feelings and
imageries, but also elucidating the observing environs, not like the French
poet Lamartine stating his interactions with the surroundings in his poem “Le
Lac” (The Lake):
expatriates’ sentiments during their long days in unfamiliar lands as reflected
in the poem “Mirages” (the English version of which is on page 1 of the
International Library Poetry Society compendium “Touch of Tomorrow” and “The
Best Poems and Poets”), with verses not only stirring up inner feelings and
imageries, but also elucidating the observing environs, not like the French
poet Lamartine stating his interactions with the surroundings in his poem “Le
Lac” (The Lake):
Oh time please
suspend its flight
suspend its flight
So that this
wonderful moment
wonderful moment
Will last
forever
forever
So that we could
enjoy fully
enjoy fully
All the
happiness of this life.
happiness of this life.
In his exile on foreign soils, Hoang Vinh,
like most of his compatriots, would stand day-by-day outside the back of his
residence, glancing over the horizon in the direction of his motherland, his
heart heavy with despondency, his mind drifting along with the wind and the
clouds.,
like most of his compatriots, would stand day-by-day outside the back of his
residence, glancing over the horizon in the direction of his motherland, his
heart heavy with despondency, his mind drifting along with the wind and the
clouds.,
The fleeting
mist hovers
mist hovers
In the sky
The streams are
singing
singing
And flowers are
blooming
blooming
On the hills
And the
reflections of
reflections of
Phoenix feathers
flowers
flowers
Intermingled
with yellow fishes
with yellow fishes
Under the
transparent water.
transparent water.
“Dance of Phoenix Beside the Water Fall”
like an errant bird flying home where there is
everlasting happiness.
everlasting happiness.
I look up at the
clouds passing by
clouds passing by
Joyfully playing
with the wind, but my heart is sore
with the wind, but my heart is sore
Oh clouds!
please congregate together
please congregate together
Do not disperse
lest my stomach miserably churn
lest my stomach miserably churn
Tears flow from
my eyes
my eyes
And my soul
aches with a thousand sorrows
aches with a thousand sorrows
Oh wind! bring
gales in all directions
gales in all directions
To lift and
carry me far away
carry me far away
Impregnate my
soul in the wide space
soul in the wide space
Until I free myself
And from high
above let the wind take me
above let the wind take me
Back to my
mother and ancestor’s land.
mother and ancestor’s land.
Face to face
with this incredible view
with this incredible view
That over whelms
my emotions
my emotions
If by chance
this sight exists
this sight exists
Then I pray to stay nowhere, but there!
On his return to visit the old Vietnamese
imperial capital of Hue after 25 years of separation, the two buddies Luu and
Nguyen, after joyful periods in Paradise, no longer can find old acquaintances
while the environs now looks completely different:
imperial capital of Hue after 25 years of separation, the two buddies Luu and
Nguyen, after joyful periods in Paradise, no longer can find old acquaintances
while the environs now looks completely different:
Water surface of the perfume river is always tranquil
Who is the sampan waiting for
Musical sounds of the waves are resounding in my ears
I’m still asking is this the old boarding station
and who’s waiting for whom I’m not sure
The winds are blooming aimlessly through the branches
Shadows of the trees reflected seam to flow with the
water
water
I’m returning and watching the old familiar scenes
But why have my longings and feelings not yet expressed
themselves
themselves
During his lengthy days on distant land,
while constantly reflecting on his motherland, Hoang Vinh always hopes for a brightest
future for his homeland. Despite the
vicissitudes of life, despite the limits of time, the love for freedom remains
entrenched in the heart, sharpening an unyielding spirit typical of the
“Lac-Hong” Vietnamese race.
while constantly reflecting on his motherland, Hoang Vinh always hopes for a brightest
future for his homeland. Despite the
vicissitudes of life, despite the limits of time, the love for freedom remains
entrenched in the heart, sharpening an unyielding spirit typical of the
“Lac-Hong” Vietnamese race.
What clouds are
still passing over the sky
still passing over the sky
I let my words
be carried along with the clouds and the winds
be carried along with the clouds and the winds
Tomorrow bright
lights will shine all over
lights will shine all over
And the Truong
Tine bridge will set out the beauty
Tine bridge will set out the beauty
of the perfume
river
river
Phoenix wings
flowers will bloom on lined trees
flowers will bloom on lined trees
And then they
still will fade away
still will fade away
Poignantly I
still will long for
still will long for
the river I wish
forever will remember its source.
forever will remember its source.
The poem “Back to The Source,” the basis
of Hoang Vinh’s oil painting with the same title, and derived from the two
verses “As fleeting as the sacred light,
transforming the mind till the unfathomable depths,” includes 8 moving,
compassionate verses:
of Hoang Vinh’s oil painting with the same title, and derived from the two
verses “As fleeting as the sacred light,
transforming the mind till the unfathomable depths,” includes 8 moving,
compassionate verses:
One step further and bringing thousands of ideas
I stop and say to myself
How could anybody know mist is all over my soul?
I’ve made missteps and am getting lost
Hope is at birth
The sky is high and the sea immensely misty
My intentions are to erase the shadows
But ephemeral illusions are all unreal
I’ll have to come
back to my initial reality.
back to my initial reality.
Buddhism somewhat influences Hoang Vinh’s
poetry because of its “tendency to consider living as fleeing or escaping from
the tangles of life” (Hao Nhien Nghiem Toan), i.e., earthly existence is
illusionary, and the road to Buddhism is open to everyone, via the Null gate”
poetry because of its “tendency to consider living as fleeing or escaping from
the tangles of life” (Hao Nhien Nghiem Toan), i.e., earthly existence is
illusionary, and the road to Buddhism is open to everyone, via the Null gate”
Reality and
mirages fleetingly passed before my eyes
mirages fleetingly passed before my eyes
Were those only
dreams and illusions
dreams and illusions
Sudden winters
came and caused
came and caused
The shining
flashing dew drop to disintegrate
flashing dew drop to disintegrate
Awake from my
dreams I faced a state of nothingness.
dreams I faced a state of nothingness.
Likewise in the
poem “Sand Dust,” where according to the poet, “the flames of life are
extinguished during the earthly conflagration, so are the passions.”
poem “Sand Dust,” where according to the poet, “the flames of life are
extinguished during the earthly conflagration, so are the passions.”
Smoke and clouds
of dust carry everything away
of dust carry everything away
Who could be
insensible to the ruins
insensible to the ruins
Reality and
unreality flying with the dust and the winds
unreality flying with the dust and the winds
Nothingness...!
Like Wassily in the early decades of the 20th
century, the painter Hoang Vinh has entered the field of abstract art, and the
poet Hoang Vinh quickly follows suit in his poem “Forest Wilderness,” which is
short but has profound connotations.
century, the painter Hoang Vinh has entered the field of abstract art, and the
poet Hoang Vinh quickly follows suit in his poem “Forest Wilderness,” which is
short but has profound connotations.
Sun lights have
shined and
shined and
Flowers and
vegetations compete for
vegetations compete for
colors and
brightness
brightness
But when autumn
comes golden leaves are falling
comes golden leaves are falling
interwoven and
superimposed
superimposed
All join in to
highlight colors and shades
highlight colors and shades
But winds
blowing through bring deep emotions
blowing through bring deep emotions
and a perturbing
surprise.
surprise.
The
author himself reveals that “his abstract painting, titled “Left Forlorn Under
the Falling Leaves,” evokes the imagery of the forest wilderness with falling
leaves at the onset of Autumn,” which is epitomized in the two topical verses. “The erratic winds blowing
through the / deserted wild forest over the tranquility of vegetations” The painting “Flowers on Desolate Forest Peak,” has the
notation “On the shoulder of forest
wilderness hill, / dangling plants over rocky slabs germinate and bloom” to
add spice and flavor to the art work, although the abstract cannot describe the
world of reality (existence or imagery), and the artist only uses painting
strokes, materials, and colors to evoke images or emotions.
author himself reveals that “his abstract painting, titled “Left Forlorn Under
the Falling Leaves,” evokes the imagery of the forest wilderness with falling
leaves at the onset of Autumn,” which is epitomized in the two topical verses. “The erratic winds blowing
through the / deserted wild forest over the tranquility of vegetations” The painting “Flowers on Desolate Forest Peak,” has the
notation “On the shoulder of forest
wilderness hill, / dangling plants over rocky slabs germinate and bloom” to
add spice and flavor to the art work, although the abstract cannot describe the
world of reality (existence or imagery), and the artist only uses painting
strokes, materials, and colors to evoke images or emotions.
In reference to the poetess Anh Tho, author
of the poetic work “Countryside Landscape,” which includes the poem “Spring
Evening,”
of the poetic work “Countryside Landscape,” which includes the poem “Spring
Evening,”
A red dust rain
was falling over
was falling over
The deserted
sampan’s boarding station
sampan’s boarding station
Some idle sampan
was waiting
was waiting
For the flowing
of the river
of the river
And an unfrequented
hut
hut
Was so silent
and mute
and mute
Violet flowers
are coming down
are coming down
Densely from the
Xoan trees
Xoan trees
The trail along
the levees radiated
the levees radiated
With the
reflected lights over the green grass
reflected lights over the green grass
A flock of black
crows were
crows were
Landing to peek
lazily
lazily
Along with butterflies
flying with the winds
flying with the winds
Here and there
cows were eating
cows were eating
Rain drenched
grass.
grass.
I am reminded of Hoang Vinh and his poem
“spring,” with the two ending meaningful verses, which convey a silent intimate
communion between the Creature and the poet.
“spring,” with the two ending meaningful verses, which convey a silent intimate
communion between the Creature and the poet.
Flowers are blooming all over the black
yard
yard
When springs come sweetly
Competing in gorgeous and bright colors
Lilies cherry flowers and crysenmums
And submerge everything with their scents
Only the yellow cherry flowers show its
Brightest shades with its engaging depth
And the singing of birds floats in
From far away places
And overhead the monarch butterflies are
Crowding the sky
But how all these beautiful things with its
Scents are passing so fast.
As Hoai Thanh and Hoai Chan have stated,
once poetry “has liberated from its confines to view the environs more
intimately, its verses become more freethinking and uninhibited, enlivening
everyone. Under each verse, one vaguely
senses something, perhaps the poet’s soul.”
There are many more beautiful works in Hoang Vinh’s Painting and Poetry
Works, which I can hardly describe in words, and the readers and friends of
Hoang Vinh can look forward to enjoying them during their leisure times,
perhaps at Hoang Vinh’s residence in Santa Monica, California, USA, which is
aptly described in the poem “My Residence,” with the ending verses revealing
the beautiful cool summer garden and working residence of the poet-painter:
once poetry “has liberated from its confines to view the environs more
intimately, its verses become more freethinking and uninhibited, enlivening
everyone. Under each verse, one vaguely
senses something, perhaps the poet’s soul.”
There are many more beautiful works in Hoang Vinh’s Painting and Poetry
Works, which I can hardly describe in words, and the readers and friends of
Hoang Vinh can look forward to enjoying them during their leisure times,
perhaps at Hoang Vinh’s residence in Santa Monica, California, USA, which is
aptly described in the poem “My Residence,” with the ending verses revealing
the beautiful cool summer garden and working residence of the poet-painter:
Among greeting yellow and violet flowers
Covering entering driveways
And red cherry trees
Farther at the back garden
With its bamboos trees
Raising its peaks toward the blue sky
And with exhibitions halls
Where visitors could enjoy some leisure
moments
moments
And pleasant conversations with friends
Sharing together interesting ideas.
Thi Họa Tập
Hoàng Vinh
Thay lời
tựa Nhạc sĩ, GS. Hàn Lâm TS. Lê Mộng Nguyên
tựa Nhạc sĩ, GS. Hàn Lâm TS. Lê Mộng Nguyên
''... Tranh của Hoàng Vinh là một chuyển biến lờ
mờ... Chiều sâu không định rõ trong vũ
trụ bao la, mà được hòa hợp bởi không gian, thời gian và tâm linh, để ghi lại
đôi nét khi bắt gặp trong giây phút lung linh của mặt nước. Cũng như ánh trăng
xuyên qua khe hở của không gian trong Rừng Hoang, gặp phải khi hoa vừa hé nở
bên kẽ đá. Lại thấy cái đẹp trong cảnh ngổn ngang của rừng hoang không thứ tự;
thì Hoàng Vinh cắt xén một khía cạnh nào đó, lồng vào khung cảnh và bắt nhịp
rung cảm với tiềm thức của mình, để đưa giới thưởng ngoạn một vài giây phút sửng
sờ, một khi đối diện trước tác phẩm nghệ thuật.
mờ... Chiều sâu không định rõ trong vũ
trụ bao la, mà được hòa hợp bởi không gian, thời gian và tâm linh, để ghi lại
đôi nét khi bắt gặp trong giây phút lung linh của mặt nước. Cũng như ánh trăng
xuyên qua khe hở của không gian trong Rừng Hoang, gặp phải khi hoa vừa hé nở
bên kẽ đá. Lại thấy cái đẹp trong cảnh ngổn ngang của rừng hoang không thứ tự;
thì Hoàng Vinh cắt xén một khía cạnh nào đó, lồng vào khung cảnh và bắt nhịp
rung cảm với tiềm thức của mình, để đưa giới thưởng ngoạn một vài giây phút sửng
sờ, một khi đối diện trước tác phẩm nghệ thuật.
Về Thơ thì nỗi lòng của người viễn xứ trong những chuỗi
ngày dài trên đất lạ được diễn đạt qua bài Ảo Ảnh. Bao nhiêu nghiệt ngã vui
buồn lẫn lộn, qua những cơn mưa, lá đổ, tuyết rơi, hoa nở, được luân chuyển,
nhưng tất cả đều là hư ảo, được ẩn hiện trong ánh sương qua bài Hạt Sương và
nhìn lại trong những chuỗi ngày dài, đó cũng là một dấu chấm. Để dừng chân
trong bài Về Nguồn, nhưng đời đã định sẵn, mấy ai mà thực hành được vì còn nặng
đời quá phải không anh? Qua ý của bài Cát Bụi, đó là lửa của thế gian đã tiêu
tan khi thần hỏa nổi lên, và lửa lòng cũng thế''. Với những lời tâm sự của tác
giả Nghệ Thuật Hội Họa Và Thơ và một vài bức tranh ông gửi cho tôi trên mạng,
tôi biết Hoàng Vinh (họa sĩ) có thể xếp (một phần nào và nói một cách tổng
quát) vào hạng biểu hiện (expressionnisme), nghĩa là một hình thức nghệ thuật
mà giá trị của miêu tả nằm hoàn toàn trong sự biểu lộ tâm tình cực điểm, và
Hoàng Vinh (thi sĩ) có thể thuộc về cả hai thứ văn chương biểu hiện và ấn tượng
(impressionnisme), lý do là thơ ông mặc dầu chỉ đôi nét chấm phá, nhưng luôn
đậm đà, thấm thía, nhẹ nhàng, làm người đọc bâng khuâng, rung động:
ngày dài trên đất lạ được diễn đạt qua bài Ảo Ảnh. Bao nhiêu nghiệt ngã vui
buồn lẫn lộn, qua những cơn mưa, lá đổ, tuyết rơi, hoa nở, được luân chuyển,
nhưng tất cả đều là hư ảo, được ẩn hiện trong ánh sương qua bài Hạt Sương và
nhìn lại trong những chuỗi ngày dài, đó cũng là một dấu chấm. Để dừng chân
trong bài Về Nguồn, nhưng đời đã định sẵn, mấy ai mà thực hành được vì còn nặng
đời quá phải không anh? Qua ý của bài Cát Bụi, đó là lửa của thế gian đã tiêu
tan khi thần hỏa nổi lên, và lửa lòng cũng thế''. Với những lời tâm sự của tác
giả Nghệ Thuật Hội Họa Và Thơ và một vài bức tranh ông gửi cho tôi trên mạng,
tôi biết Hoàng Vinh (họa sĩ) có thể xếp (một phần nào và nói một cách tổng
quát) vào hạng biểu hiện (expressionnisme), nghĩa là một hình thức nghệ thuật
mà giá trị của miêu tả nằm hoàn toàn trong sự biểu lộ tâm tình cực điểm, và
Hoàng Vinh (thi sĩ) có thể thuộc về cả hai thứ văn chương biểu hiện và ấn tượng
(impressionnisme), lý do là thơ ông mặc dầu chỉ đôi nét chấm phá, nhưng luôn
đậm đà, thấm thía, nhẹ nhàng, làm người đọc bâng khuâng, rung động:
Bao lâu ước mộng ngóng nhìn trời
Cứ mãi dừng chân ở xứ người
Khoảnh khắc mây bay qua chớp nhoáng
Liên miên tuyết đổ lá vàng rơi
Đàn hay văng vẳng, theo mây gió
Rượu quý lung linh, chẳng thấy vơi
Đông lạnh Thu buồn luân chuyển mãi
Trăng mờ nước cạn bạn hiền ơi (Viễn Xứ)
Lúc giãi bày ý kiến trong ''Thi Nhân Việt Nam'' về Anh
Thơ: ''... thơ phải là một tia sáng nối cõi thực và cõi mộng, mặt đất với các
vì sao. Thơ không cốt tả mà cốt gợi, gợi cảnh cũng như gợi tình...'', Hoài
Thanh-Hoài Chân có ý trách móc những vần thơ thản nhiên... dửng dưng'' của phái
biểu hiện, nhưng trái lại rất ca tụng bút pháp, cách viết của các thi sĩ, văn
sĩ, nhạc sĩ muốn diễn tả rõ ràng những cảm giác thoáng qua, những biến hóa mầu
nhiệm nhất của tình cảm. Bài Ngậm Ngùi sau đây, đã làm tôi nhiều lần mơ mộng trong
Vườn Hoa Luxembourg-Paris, mà theo nhà học giả Phạm Quỳnh ngày xưa (tháng 5-7
năm 1922) là nơi ''... phần nhiều là những hạng thi nhân họa khách cũng như
những bậc thiếu phụ nhàn sầu, đến đây để tiêu sầu khiển hứng...'' (Nam Phong
Tùng Thư), khi ngồi trên phiến đá văng vẳng nghe đâu đây giọng ca Baryton của
Yves Montand qua Lá Vàng Rơi Rụng (Les Feuilles Mortes) và tiếng hát Soprano
tuyệt vời của nữ danh ca Thái Thanh trong Mùa Thu Không Trở Lại của cố nhạc sĩ
Phạm Trọng Cầu:
Thơ: ''... thơ phải là một tia sáng nối cõi thực và cõi mộng, mặt đất với các
vì sao. Thơ không cốt tả mà cốt gợi, gợi cảnh cũng như gợi tình...'', Hoài
Thanh-Hoài Chân có ý trách móc những vần thơ thản nhiên... dửng dưng'' của phái
biểu hiện, nhưng trái lại rất ca tụng bút pháp, cách viết của các thi sĩ, văn
sĩ, nhạc sĩ muốn diễn tả rõ ràng những cảm giác thoáng qua, những biến hóa mầu
nhiệm nhất của tình cảm. Bài Ngậm Ngùi sau đây, đã làm tôi nhiều lần mơ mộng trong
Vườn Hoa Luxembourg-Paris, mà theo nhà học giả Phạm Quỳnh ngày xưa (tháng 5-7
năm 1922) là nơi ''... phần nhiều là những hạng thi nhân họa khách cũng như
những bậc thiếu phụ nhàn sầu, đến đây để tiêu sầu khiển hứng...'' (Nam Phong
Tùng Thư), khi ngồi trên phiến đá văng vẳng nghe đâu đây giọng ca Baryton của
Yves Montand qua Lá Vàng Rơi Rụng (Les Feuilles Mortes) và tiếng hát Soprano
tuyệt vời của nữ danh ca Thái Thanh trong Mùa Thu Không Trở Lại của cố nhạc sĩ
Phạm Trọng Cầu:
Thu về chạnh nhớ cảnh chia phôi
Mây trắng lang thang khắp đỉnh đồi
Viễn xứ bao năm còn cách trở
Quê nhà ngàn dặm vẫn xa xôi
Mỏi mòn ẩn dật theo ngày tháng
Ngơ ngẩn sầu đau phận nổi trôi
Dằn vặt thâu canh mi ướt lệ
Tàn thu lá rụng cũng đành thôi.
Như Hoàng Vinh đã nói trên: ''... nỗi lòng
của người viễn xứ trong những ngày dài trên đất lạ được diễn đạt qua bài Ảo
Ảnh'' (chuyển Anh ngữ được hội ''The International Library Poetry'' tuyển lựa
cho vào trang 1 trong Thi tập Touch Of Tomorrow và The Best Poems and Poets), ở
đây lời thơ không những gợi tình gợi cảnh mà tác giả còn nhờ vạn vật chứng
minh, tương tự LAMARTINE trong LE LAC (Hồ Kỷ Niệm) lúc nhà thi hào Pháp diễn tả
nỗi lòng mình với ngoại cảnh (Ô temps, suspends ton vol! Et vous, heures propices,
Suspendez votre cours! Laissez-nous savourer les rapides délices, Des plus
beaux de nos jours !...): Ôi thời gian, xin ngừng bay, đứng lại! Giờ phút thần
tiên, xin cũng ngưng trôi cho chúng ta thưởng thức không ngần ngại những hạnh
phúc tươi đẹp của cuộc đời!...
của người viễn xứ trong những ngày dài trên đất lạ được diễn đạt qua bài Ảo
Ảnh'' (chuyển Anh ngữ được hội ''The International Library Poetry'' tuyển lựa
cho vào trang 1 trong Thi tập Touch Of Tomorrow và The Best Poems and Poets), ở
đây lời thơ không những gợi tình gợi cảnh mà tác giả còn nhờ vạn vật chứng
minh, tương tự LAMARTINE trong LE LAC (Hồ Kỷ Niệm) lúc nhà thi hào Pháp diễn tả
nỗi lòng mình với ngoại cảnh (Ô temps, suspends ton vol! Et vous, heures propices,
Suspendez votre cours! Laissez-nous savourer les rapides délices, Des plus
beaux de nos jours !...): Ôi thời gian, xin ngừng bay, đứng lại! Giờ phút thần
tiên, xin cũng ngưng trôi cho chúng ta thưởng thức không ngần ngại những hạnh
phúc tươi đẹp của cuộc đời!...
Trong kiếp lưu vong trên đất khách, Hoàng
Vinh cũng như phần đông đồng bào hải ngoại, cứ ''Chiều chiều ra đứng cửa sau,
Hướng về quê mẹ ruột đau chín chiều'', than thở với trời đất, mây gió... muốn
làm thân con chim giang hồ. (Sương mù lãng đãng lững trôi /
Vinh cũng như phần đông đồng bào hải ngoại, cứ ''Chiều chiều ra đứng cửa sau,
Hướng về quê mẹ ruột đau chín chiều'', than thở với trời đất, mây gió... muốn
làm thân con chim giang hồ. (Sương mù lãng đãng lững trôi /
Suối
reo rí rách, lưng đồi đơm hoa /
reo rí rách, lưng đồi đơm hoa /
Cá
vàng lấp lánh từ xa /
vàng lấp lánh từ xa /
Phượng
Hoàng vương vũ thoáng qua nhịp nhàng:
Hoàng vương vũ thoáng qua nhịp nhàng:
(Phượng
Vũ - thơ và bức tranh ''Phượng Vũ Bên Bờ Suối'')
Vũ - thơ và bức tranh ''Phượng Vũ Bên Bờ Suối'')
đặng
bay về cố quận là nơi đã một thời gia đình hạnh phúc:
bay về cố quận là nơi đã một thời gia đình hạnh phúc:
Nhìn lên thấy áng mây bay
Mây thời giỡn gió, đắng cay não nề
Mây ơi kết lại gần kề
Đừng bay tản mác trăm bề xốn xang
Mắt xem như đã tràn lan
Tâm can quằn quại thở than trăm chiều
Gió đâu thổi đến càng nhiều
Để cho cánh nhẹ nương dìu bay xa
Tâm thời phảng phất bao la
Lâng lâng vương vưởng thoáng qua theo về
Trên cao mây gió bốn bề
Bay qua hướng mẹ nhìn về tổ tiên
Niềm mơ giấc mộng triền miên
Cảnh này hiện đến tâm liền xuất ngay
Phải chăng cảnh ấy thật đây
Thì xin ở đó đừng bay phương nào.
Lúc trở lại thăm kinh thành Huế sau 25 năm xa
cách, tương tự hai chàng Lưu, Nguyễn sau một thời vui sống nơi tiên cảnh... tìm
lại người xưa nay không còn nữa mà ngay cảnh vật cũng đã nhiều đổi thay:
cách, tương tự hai chàng Lưu, Nguyễn sau một thời vui sống nơi tiên cảnh... tìm
lại người xưa nay không còn nữa mà ngay cảnh vật cũng đã nhiều đổi thay:
Hương giang mặt nước lững lờ
Thuyền kia lơ lửng đang chờ đợi ai
Tiếng reo văng vẳng bên tai
Người xưa cảnh cũ hỏi ai đợi chờ
Gió khua cành lá vu vơ
Bóng mờ rũ xuống dật dờ nước đưa
Người về nhìn lại cảnh xưa
Niềm thương nỗi nhớ vẫn chưa tỏ bày...
Trong những chuỗi ngày dài trên đất lạ, hướng về quê mẹ
từng giây phút, Hoàng Vinh bao giờ cũng đặt niềm hy vọng trong tương lai huy
hoàng của tổ quốc. Dù cuộc thế thăng trầm, dù thời gian hạn định, lòng yêu mến
tự do nung nấu mãi tâm can, rèn luyện tinh thần bất khuất phục của con cháu Lạc
Hồng:
từng giây phút, Hoàng Vinh bao giờ cũng đặt niềm hy vọng trong tương lai huy
hoàng của tổ quốc. Dù cuộc thế thăng trầm, dù thời gian hạn định, lòng yêu mến
tự do nung nấu mãi tâm can, rèn luyện tinh thần bất khuất phục của con cháu Lạc
Hồng:
Trời cao đất rộng xa vời
Nhìn mây theo gió chuyển lời đó đây
Mai kia ánh nắng tràn đầy
Trường Tiền bao nhịp tỏ bày Hương Giang
Phượng thời vươn cánh từng hàng
Đơm hoa nở nhụy vô vàn sắc hương
Ngậm ngùi mà cảm mến thương
Dòng sông cứ mãi vấn vương cội nguồn
(Hương
Giang Bến Cũ)
Giang Bến Cũ)
Thơ Về Nguồn của thi sĩ Hoàng Vinh được họa sĩ Hoàng Vinh
liên tưởng qua bức họa bằng dầu với chủ từ hai câu thơ: ''Thoáng qua như ánh
nhiệm mầu, Tịnh tâm chuyển biến chiều sâu tỏa mờ'', gồm cả thảy tám câu rất Từ
Bi:
liên tưởng qua bức họa bằng dầu với chủ từ hai câu thơ: ''Thoáng qua như ánh
nhiệm mầu, Tịnh tâm chuyển biến chiều sâu tỏa mờ'', gồm cả thảy tám câu rất Từ
Bi:
Một bước ra đi ngàn vạn ý
Dừng chân lại, tự nhủ lòng mình
Phong sương ấp ủ nào ai thấy
Lỡ bước sa chân vọng nẩy sinh
Trời cao biển rộng mịt mù khơi
Ẩn dật từng giây chuyển bóng mờ
Phù du ảo mộng đều là huyễn
Trở về thực tại lúc ban sơ.
Đạo Phật ảnh hưởng một phần nào trong thơ
Hoàng Vinh vì ''có khuynh hướng vào đời bằng cách thoát khỏi những dây ràng
buộc của đời'' (Hạo Nhiên Nghiêm Toản), có nghĩa là cuộc thế toàn là hư ảo, cửa
Phật ai cũng vào được ''cho nên cửa Phật cũng gọi cửa Không'' (cùng tác giả): ... Thực ảo loáng qua như ảo mộng. Gió se
nhè nhẹ giữa mùa đông. Lập lòe bóng lộng, sương tan rã. Thức tỉnh bình tâm vốn
tánh không! (Hạt Sương) Cũng như trong ''Cát Bụi''mà theo nhà
thơ ''đó là lửa thế gian đã tiêu tan khi thần hỏa nổi lên, và lửa lòng cũng
thế'':
Hoàng Vinh vì ''có khuynh hướng vào đời bằng cách thoát khỏi những dây ràng
buộc của đời'' (Hạo Nhiên Nghiêm Toản), có nghĩa là cuộc thế toàn là hư ảo, cửa
Phật ai cũng vào được ''cho nên cửa Phật cũng gọi cửa Không'' (cùng tác giả): ... Thực ảo loáng qua như ảo mộng. Gió se
nhè nhẹ giữa mùa đông. Lập lòe bóng lộng, sương tan rã. Thức tỉnh bình tâm vốn
tánh không! (Hạt Sương) Cũng như trong ''Cát Bụi''mà theo nhà
thơ ''đó là lửa thế gian đã tiêu tan khi thần hỏa nổi lên, và lửa lòng cũng
thế'':
''Khói mây mù mịt phủ âm u /
Cảnh
ấy nào ai chẳng ngậm ngùi /
ấy nào ai chẳng ngậm ngùi /
Thực
ảo tung bay theo gió bụi /
ảo tung bay theo gió bụi /
Không!''
Tương tự Wassily Kandinsky trong những thập
niên đầu thế kỷ 20, họa sĩ Hoàng Vinh đã bước vào lãnh vực của hội họa trừu
tượng (peinture abstraite), và nhà thơ cũng theo gót người họa sĩ trong một bài
''Rừng Hoang'' tuy ngắn nhưng không kém phần ngụ ý, sâu xa:
niên đầu thế kỷ 20, họa sĩ Hoàng Vinh đã bước vào lãnh vực của hội họa trừu
tượng (peinture abstraite), và nhà thơ cũng theo gót người họa sĩ trong một bài
''Rừng Hoang'' tuy ngắn nhưng không kém phần ngụ ý, sâu xa:
Nắng về hoa lá đua chen
Thu về lá úa vàng xen lẫn vào
Đượm màu thắm sắc xôn xao
Thoáng qua gió lộng mòn hao ngỡ ngàng.
Chính ngay tác giả cho ta biết rằng ''bức tranh trừu
tượng (lấy tên Ngơ Ngác Dưới Lá Vàng Rơi) đã vẽ rừng hoang lá đổ dưới độ thu
về'', tượng trưng bởi hai câu thơ chủ từ ''Rừng hoang gió thoáng vu vơ, Lá vàng
nắng úa ngẩn ngơ hiền hòa''. Bức tranh Hoa Trên Đỉnh Rừng Hoang với chú giải: Rừng hoang khấp khểnh lưng đồi, Dây leo
phiến đá đơm chồi nở hoa làm tác phẩm được thêm nhiều thi vị, mặc dầu nghệ
thuật trừu tượng không miêu tả thế giới hữu tình (hiện thực hay tưởng tượng) :
người nghệ sĩ ở đây chỉ lấy nguyên liệu, đường nét và màu sắc làm vật dụng tả
tình hay tả cảnh...
tượng (lấy tên Ngơ Ngác Dưới Lá Vàng Rơi) đã vẽ rừng hoang lá đổ dưới độ thu
về'', tượng trưng bởi hai câu thơ chủ từ ''Rừng hoang gió thoáng vu vơ, Lá vàng
nắng úa ngẩn ngơ hiền hòa''. Bức tranh Hoa Trên Đỉnh Rừng Hoang với chú giải: Rừng hoang khấp khểnh lưng đồi, Dây leo
phiến đá đơm chồi nở hoa làm tác phẩm được thêm nhiều thi vị, mặc dầu nghệ
thuật trừu tượng không miêu tả thế giới hữu tình (hiện thực hay tưởng tượng) :
người nghệ sĩ ở đây chỉ lấy nguyên liệu, đường nét và màu sắc làm vật dụng tả
tình hay tả cảnh...
Trở lại nhà thơ nữ Anh Thơ, tác giả ''Bức
Tranh Quê'' trong đó có bài Chiều Xuân: ''Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng / Đò
biếng lười nằm mặc nước sông trôi / Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng /
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời / Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ / Đàn
sáo đen xà xuống mổ vu vơ / Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió / Những trâu
bò thong thả cúi ăn mưa...'', làm tôi nhớ lại
Hoàng Vinh trong Xuân, nhưng với tác giả Nghệ Thuật Hội Họa Và Thơ và
hai câu cuối đầy ý nhị của bài thơ trích sau, ta có cảm tưởng ngay tạo hóa cũng
đượm tình thi nhân trong vắng lặng:
Tranh Quê'' trong đó có bài Chiều Xuân: ''Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng / Đò
biếng lười nằm mặc nước sông trôi / Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng /
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời / Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ / Đàn
sáo đen xà xuống mổ vu vơ / Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió / Những trâu
bò thong thả cúi ăn mưa...'', làm tôi nhớ lại
Hoàng Vinh trong Xuân, nhưng với tác giả Nghệ Thuật Hội Họa Và Thơ và
hai câu cuối đầy ý nhị của bài thơ trích sau, ta có cảm tưởng ngay tạo hóa cũng
đượm tình thi nhân trong vắng lặng:
Xuân về hoa nở rộ vườn sau
Óng ả đua chen đủ sắc màu
Cúc đóa lung linh, theo ánh nắng
Mai vàng lóng lánh, tận chiều sâu
Chim reo văng vẳng từ xa lại
Bướm lượn xôn xao khắp đỉnh đầu
Nhụy tỏa hương loang, từng cơn gió
Lập lòe bóng lộng loáng qua mau.
Thật đúng như Hoài Thanh-Hoài Chân đã nói,
một khi nhà thơ''... chịu đi ra ngoài lối tù túng đó để nhìn cảnh vật một cách
sâu sắc hơn, lời thơ bỗng trở nên rộng rãi không ngờ và ta thấy khoan khoái
biết bao. Sau câu thơ ta mơ hồ thấy một cái gì: có lẽ là hồn thi nhân''. Còn
nhiều bài rất đẹp trong Thi Họa Phẩm Hoàng Vinh, mà tôi không hết lời khen
ngợi, xin quý độc giả thân hữu của nhà thơ đón đọc và thưởng thức trong giây
phút thảnh thơi, hoặc tại tư thất của thi họa sĩ ở thành phố Santa Monica
(California-Hoa Kỳ) mà ông miêu tả trong ''Nhà Tôi'', có đoạn cuối như sau về
vườn hoa tuyệt mát mùa hè và nơi làm việc của nhà thi họa sĩ: ...
một khi nhà thơ''... chịu đi ra ngoài lối tù túng đó để nhìn cảnh vật một cách
sâu sắc hơn, lời thơ bỗng trở nên rộng rãi không ngờ và ta thấy khoan khoái
biết bao. Sau câu thơ ta mơ hồ thấy một cái gì: có lẽ là hồn thi nhân''. Còn
nhiều bài rất đẹp trong Thi Họa Phẩm Hoàng Vinh, mà tôi không hết lời khen
ngợi, xin quý độc giả thân hữu của nhà thơ đón đọc và thưởng thức trong giây
phút thảnh thơi, hoặc tại tư thất của thi họa sĩ ở thành phố Santa Monica
(California-Hoa Kỳ) mà ông miêu tả trong ''Nhà Tôi'', có đoạn cuối như sau về
vườn hoa tuyệt mát mùa hè và nơi làm việc của nhà thi họa sĩ: ...
Hoa xanh lẫn tím dàn chào
Chen nhau đua sắc phủ vào lối xe
Chung quanh cây trái lập lòe
Hoa đào hoa mận loe xoe nở bừng
Vườn sau bụi trúc cây tùng
Vươn lên choáng cả một vùng trời xanh
Gần bên lại có phòng tranh
Gặp vui chấm phá đôi canh hưởng nhàn
Bạn bè vui đến luận bàn
Cùng nhau hí hả nhịp nhàng vui chơi.
Nhạc sĩ, GS Hàn Lâm TS Lê Mộng Nguyên
Paris.
Văn Học Nghệ Thuật
Mỗi một nước đều có những đặc tính riêng
biệt để nói lên tính cách thuần túy của đất nước, qua Văn Học Nghệ Thuật, văn
học là sự đối tượng của con người với thiên nhiên trong các bộ môn Văn, Thơ,
Họa, Ca, Nhạc, Kịch, được diễn tiến một cách truyền thống, và được chuyển biến
theo thời gian, với sự nhận thức đời sống của con người, để diễn đạt những ước
mơ, khắc khoải sầu thương vương vấn, qua những tâm tư tình cảm, vướng đọng bởi
chiều sâu bao la của niềm mơ ước khát
vọng, để rồi hoàn thành những tác phẩm tuyệt tác đa dạng phong phú cho đời.
biệt để nói lên tính cách thuần túy của đất nước, qua Văn Học Nghệ Thuật, văn
học là sự đối tượng của con người với thiên nhiên trong các bộ môn Văn, Thơ,
Họa, Ca, Nhạc, Kịch, được diễn tiến một cách truyền thống, và được chuyển biến
theo thời gian, với sự nhận thức đời sống của con người, để diễn đạt những ước
mơ, khắc khoải sầu thương vương vấn, qua những tâm tư tình cảm, vướng đọng bởi
chiều sâu bao la của niềm mơ ước khát
vọng, để rồi hoàn thành những tác phẩm tuyệt tác đa dạng phong phú cho đời.
Về mặt văn chương là một ngôn ngữ đã
thể hiện trong lòng người bất tử
với thời gian, mà văn học, được nhận thức qua những hình tượng của những tác
phẩm nghệ thuật, sắc màu của cuộc đời với thiên nhiên, cụ thể hóa những sáng
tác theo sự tưởng tượng qua tư duy, tình cảm khái quát hiện thực một cách thẩm
mỹ, mà mọi người đã thể hiện cho đến lúc nào đó văn học mới là văn học đích
thực, khi văn học thể hiện được sự khám phá, sáng tạo, có những kiến giải hay,
vẻ đẹp về con người và đời sống xã hội, thì đó chính là sự thổ lộ tinh tế tư
tưởng, tình cảm, ước mơ, khát vọng, qua những quan điểm lý tưởng thẩm mỹ của
người Nghệ Sĩ đối với con người và cuộc sống, mỗi trang văn, vần thơ, mỗi tác
phẩm, nốt nhạc, lời ca, đều tỏ bày tâm tư, vấn vương nỗi niềm thương nhớ, được
chất chứa qua những diễn xuất mà tác giả làm nghệ thuật chuyển biến. của một
quan điểm nhân sinh, hoặc ca ngợi tình yêu, đưa tới sự hướng thiện, cao cả, cái
đẹp của thiên nhiên với con người. là một chiều sâu thăm thẳm, du dương trầm
bổng, mà khán giả thưởng ngoạn đăm chiêu say đắm.
thể hiện trong lòng người bất tử
với thời gian, mà văn học, được nhận thức qua những hình tượng của những tác
phẩm nghệ thuật, sắc màu của cuộc đời với thiên nhiên, cụ thể hóa những sáng
tác theo sự tưởng tượng qua tư duy, tình cảm khái quát hiện thực một cách thẩm
mỹ, mà mọi người đã thể hiện cho đến lúc nào đó văn học mới là văn học đích
thực, khi văn học thể hiện được sự khám phá, sáng tạo, có những kiến giải hay,
vẻ đẹp về con người và đời sống xã hội, thì đó chính là sự thổ lộ tinh tế tư
tưởng, tình cảm, ước mơ, khát vọng, qua những quan điểm lý tưởng thẩm mỹ của
người Nghệ Sĩ đối với con người và cuộc sống, mỗi trang văn, vần thơ, mỗi tác
phẩm, nốt nhạc, lời ca, đều tỏ bày tâm tư, vấn vương nỗi niềm thương nhớ, được
chất chứa qua những diễn xuất mà tác giả làm nghệ thuật chuyển biến. của một
quan điểm nhân sinh, hoặc ca ngợi tình yêu, đưa tới sự hướng thiện, cao cả, cái
đẹp của thiên nhiên với con người. là một chiều sâu thăm thẳm, du dương trầm
bổng, mà khán giả thưởng ngoạn đăm chiêu say đắm.
Khi chúng ta có cảm nhận được những nghệ
thuật, mới thấy cái hay cái vui thích của nghệ thuật sáng tạo, trong các lãnh
vực văn học nghệ thuật, đó mới chính là một niềm phấn khởi mà cuộc đời cảm thấy
thú vị trong nếp sống hằng ngày mà chúng ta đang hiện diện.
thuật, mới thấy cái hay cái vui thích của nghệ thuật sáng tạo, trong các lãnh
vực văn học nghệ thuật, đó mới chính là một niềm phấn khởi mà cuộc đời cảm thấy
thú vị trong nếp sống hằng ngày mà chúng ta đang hiện diện.
Thơ là một ngôn ngữ thanh điệu tha thiết,
một ý tứ xuyên thẳm, lộng lẫy của cảm giác, xúc động mơ màng, mang một nỗi niềm
thao thức một tâm tư, của nỗi nhớ niềm thương, hay mang lại một hoài bão bâng
khuâng, khắc khoải khi mong, khi chờ, của tâm trạng lưu luyến, mà tâm tư đang
vương nặng nỗi sầu đau, rồi cứ miệt mài theo dòng thời gian, mà người thi sĩ
hay vương vấn mang nặng trong những chuỗi ngày dài của đời nghệ sĩ.
một ý tứ xuyên thẳm, lộng lẫy của cảm giác, xúc động mơ màng, mang một nỗi niềm
thao thức một tâm tư, của nỗi nhớ niềm thương, hay mang lại một hoài bão bâng
khuâng, khắc khoải khi mong, khi chờ, của tâm trạng lưu luyến, mà tâm tư đang
vương nặng nỗi sầu đau, rồi cứ miệt mài theo dòng thời gian, mà người thi sĩ
hay vương vấn mang nặng trong những chuỗi ngày dài của đời nghệ sĩ.
Nhưng Họa lại là một bản năng sẵn có của
người Họa sĩ, biết nhận dạng thiên nhiên mà chuyển hóa với tâm khảm của mình,
qua nét bút đường nét và màu sắc huyền ảo, có chuyển có động, có thanh có đạm
có âm có điệu, có tối có sáng, cứ ngỡ họa không lời, nhưng không đâu! họa có lời có âm, điệu, có gió thì thào, có
ong, bướm nước chảy, mây bay, một chuyển
động kỳ diệu và lý thú mà người họa sĩ đã mang sẵn trong tâm tư, nhưng còn đi
xa hơn nữa, có quá khứ, hiện tại, tương lai, có thể nói những gì mà người đời
không thấy, và chưa nghĩ đến, nhưng người họa sĩ đã thấy và nghĩ đến, có như
vậy mới thực hiện ra những mô hình những đồ án, những tác phẩm cho tương lai,
đó là mầm mống của sự sáng tác và sáng tạo, mà người họa sĩ theo đuổi, đôi lúc
bất chấp những dị biệt của người đời, để tạo cho mình một lối riêng biệt, một
con đường thênh thang rộng mở với ký ức sâu thẳm, trừu tượng, ấn tượng, để đi
vào thế giới màu sắc huyền ảo mơ mộng, thật có và không thật có.
người Họa sĩ, biết nhận dạng thiên nhiên mà chuyển hóa với tâm khảm của mình,
qua nét bút đường nét và màu sắc huyền ảo, có chuyển có động, có thanh có đạm
có âm có điệu, có tối có sáng, cứ ngỡ họa không lời, nhưng không đâu! họa có lời có âm, điệu, có gió thì thào, có
ong, bướm nước chảy, mây bay, một chuyển
động kỳ diệu và lý thú mà người họa sĩ đã mang sẵn trong tâm tư, nhưng còn đi
xa hơn nữa, có quá khứ, hiện tại, tương lai, có thể nói những gì mà người đời
không thấy, và chưa nghĩ đến, nhưng người họa sĩ đã thấy và nghĩ đến, có như
vậy mới thực hiện ra những mô hình những đồ án, những tác phẩm cho tương lai,
đó là mầm mống của sự sáng tác và sáng tạo, mà người họa sĩ theo đuổi, đôi lúc
bất chấp những dị biệt của người đời, để tạo cho mình một lối riêng biệt, một
con đường thênh thang rộng mở với ký ức sâu thẳm, trừu tượng, ấn tượng, để đi
vào thế giới màu sắc huyền ảo mơ mộng, thật có và không thật có.
Chúng tôi được mạo muội viết lên những vần
thơ, khi mây đang vần vũ khắp cung trời làm ảm đạm cả vùng xa, cơn gió chuyển
nhanh tạo thành khung cảnh âm u lạnh lùng.
thơ, khi mây đang vần vũ khắp cung trời làm ảm đạm cả vùng xa, cơn gió chuyển
nhanh tạo thành khung cảnh âm u lạnh lùng.
Chiếc lá
vàng bay mưa chợt đến
vàng bay mưa chợt đến
Hạt thì
rong ruổi hạt lê thê
rong ruổi hạt lê thê
Hạt mưa rơi
qua ánh mắt lúc trời chuyển gió, tạo cho
chúng ta chứng kiến những hạt mưa cuốn theo chiều gió
qua ánh mắt lúc trời chuyển gió, tạo cho
chúng ta chứng kiến những hạt mưa cuốn theo chiều gió
tạo
thành nhạc khúc u buồn
thành nhạc khúc u buồn
Âm giai từng điệu khá ê chề
Trầm bổng
du dương khắc khoải sầu
du dương khắc khoải sầu
Vọng tưởng
luân lưu chừng ảo mộng
luân lưu chừng ảo mộng
Hư vô biến
dạng chẳng ngừng đâu
dạng chẳng ngừng đâu
Dòng đời trôi mãi tự bao giờ
Gió cuốn
mưa bay dạ véo von
mưa bay dạ véo von
Thật thấm não nùng cho những người viễn xứ xa quê ngút ngàn, mà
giờ đây vẫn lang thang trên xứ người.
giờ đây vẫn lang thang trên xứ người.
Viễn ảnh sầu thương nơi hải ngoại
Nổi nhớ niềm thương cứ vấn vương.
Nhưng Họa, âm điệu lại mơ màng sâu vút
tận đâu đâu!
tận đâu đâu!
như 4
câu thơ dưới đây:
câu thơ dưới đây:
Nhựa sống vươn lên từ cõi chết
Rừng hoang nguyệt lộng ánh sương sa
Đá cười hoa nở cây rơi rụng
Heo hút đồi cao gió vận hành.
Đồi cao heo hút gió vận hành vô tình mang
theo hạt giống, lại rơi rớt lúc khe đá đang rạn nứt, chung quanh bị tàn rụi
nhưng trong khẻ đá có độ ẩm đủ cho mầm mống trỗi dậy đâm chồi nẩy lộc, vươn lên
trong lúc màn đêm buông rủ ánh trăng xuyên qua, với làn sương đang vần vũ, nụ
hoa lại bừng nở lấp lánh theo ánh trăng mơ màng tuyệt diệu, tác
giả liền bắt gặp, trong cảnh hoang vu,
rồi từ từ biến chuyển thành tác phẩm nghệ thuật không tưởng mà người nghệ sĩ
Hoàng Vinh, phóng tác để quý vị có cơ duyên thưởng ngoạn với chiều sâu thăm
thẳm của cánh rừng hoang xa ngút ngàn.
theo hạt giống, lại rơi rớt lúc khe đá đang rạn nứt, chung quanh bị tàn rụi
nhưng trong khẻ đá có độ ẩm đủ cho mầm mống trỗi dậy đâm chồi nẩy lộc, vươn lên
trong lúc màn đêm buông rủ ánh trăng xuyên qua, với làn sương đang vần vũ, nụ
hoa lại bừng nở lấp lánh theo ánh trăng mơ màng tuyệt diệu, tác
giả liền bắt gặp, trong cảnh hoang vu,
rồi từ từ biến chuyển thành tác phẩm nghệ thuật không tưởng mà người nghệ sĩ
Hoàng Vinh, phóng tác để quý vị có cơ duyên thưởng ngoạn với chiều sâu thăm
thẳm của cánh rừng hoang xa ngút ngàn.
Hoàng Vinh
Huntington Beach California
Being
away from the motherland, there is always a longing within oneself, always
looking forward to one day visiting her again, where Hoang Vinh gently steps
down from the ferry boat, admiring the motherland once again after being away
for ages, in a fleeting moment of reality.
away from the motherland, there is always a longing within oneself, always
looking forward to one day visiting her again, where Hoang Vinh gently steps
down from the ferry boat, admiring the motherland once again after being away
for ages, in a fleeting moment of reality.
Second by
second of sorrow
second of sorrow
Thousands of
miles away thousand fold longing
miles away thousand fold longing
---
Misty waves
fluttering
fluttering
Around mossy
stones water flows
stones water flows
Charmingly a
few boats ring out
few boats ring out
Melancholy
fills my heart. (Back to the Old Ferry Station)
fills my heart. (Back to the Old Ferry Station)
A quarter of a century passed by
quickly; returning to the motherland for a visit, the author lets out his
affection of his homeland:
quickly; returning to the motherland for a visit, the author lets out his
affection of his homeland:
Poignantly I
still will long for
still will long for
The river I
wish forever will remember its source.
wish forever will remember its source.
(Old
Sampan’s Boarding Station on the Perfume River)
Sampan’s Boarding Station on the Perfume River)
How can one be indifferent,
albeit being thousands of miles away, still one’s heart is filled with distress
exacerbated through trying times; great pity to those who go astray, putting
more burden on Motherland.
albeit being thousands of miles away, still one’s heart is filled with distress
exacerbated through trying times; great pity to those who go astray, putting
more burden on Motherland.
Heavy sorrow
fills the dark night sky
fills the dark night sky
A meteor
passes through silver clouds. … (Distress)
passes through silver clouds. … (Distress)
Traversing
life hither and thither, waiting longingly, when dusk settling in, the moon and
stars shining, carrying a poignancy inside, as expressed by Hoang Vinh.
life hither and thither, waiting longingly, when dusk settling in, the moon and
stars shining, carrying a poignancy inside, as expressed by Hoang Vinh.
Tears are
overflowing in my eyes
overflowing in my eyes
Clip into
the night
the night
I am
resigned to my fate
resigned to my fate
Through the
clinging leaves of autumn (Lightly Moved)
clinging leaves of autumn (Lightly Moved)
Life
was trying and country in trouble, one had to take leave, with sorrow in his
heart, not knowing of a returning day; now with advanced age and infirmity he’s
still wandering in a foreign land.
was trying and country in trouble, one had to take leave, with sorrow in his
heart, not knowing of a returning day; now with advanced age and infirmity he’s
still wandering in a foreign land.
Autumn seems
to freeze itself and time still goes on
to freeze itself and time still goes on
The moon
fades away and the water empties itself along. (In Exile)
fades away and the water empties itself along. (In Exile)
But
we still forever remember the olden days, in our childhood, with friends
engaging in lively, merry, rowdy games all over the school yard.
we still forever remember the olden days, in our childhood, with friends
engaging in lively, merry, rowdy games all over the school yard.
Diary pages
from olden days
from olden days
Leisurely we
strolled at end of day. (Old School)
strolled at end of day. (Old School)
With
every spring, looking at golden apricots blooming, the foreign dweller feels a
longing to the home land far away through the dreamy mist, not knowing what
will come of the future!
every spring, looking at golden apricots blooming, the foreign dweller feels a
longing to the home land far away through the dreamy mist, not knowing what
will come of the future!
Far away
from home dwells the wanderer
from home dwells the wanderer
The love for
his Motherland is forever. (Spring in Foreign Land)
his Motherland is forever. (Spring in Foreign Land)
Under
the early morning vast blue sky, admiring the flowers in the yard in a moment
of serenity, suddenly spotting a morning dew drop on a rose petal, bathing in
the sun rays, showing off myriad colors, the author brandishes his poetic pen
to playfully express his soaring emotion.
the early morning vast blue sky, admiring the flowers in the yard in a moment
of serenity, suddenly spotting a morning dew drop on a rose petal, bathing in
the sun rays, showing off myriad colors, the author brandishes his poetic pen
to playfully express his soaring emotion.
Deep valleys
and hills here and there
and hills here and there
Myriad
colors transform the sky
colors transform the sky
Following
one another moment by moment
one another moment by moment
Winds
blowing, clouds floating, magnificent mise-en-scène!
blowing, clouds floating, magnificent mise-en-scène!
---
Reality and
illusion are fleeting dreams
illusion are fleeting dreams
Gentle
breeze in mid-winter
breeze in mid-winter
In
shimmering sunlight, the dews dissolve
shimmering sunlight, the dews dissolve
Awakening,
mind is but emptiness. (A Dew Drop)
mind is but emptiness. (A Dew Drop)
One still has to return to
reality; form and emptiness are all illusion, just a dream.
reality; form and emptiness are all illusion, just a dream.
Yet human life is steeped in
ignorance, drunken in the pursuit of name and fame, not knowing the futile
effort, plunging into a perilous path in life.
ignorance, drunken in the pursuit of name and fame, not knowing the futile
effort, plunging into a perilous path in life.
Woken from a
dream, yet still longing
dream, yet still longing
Why not just
let go, lest one is forever yearning? (Autumn Fades, Awakening)
let go, lest one is forever yearning? (Autumn Fades, Awakening)
Flowers
blooming myriad colors and fragrance, together with green trees and beautiful
foliage, welcoming friends into a happy home.
blooming myriad colors and fragrance, together with green trees and beautiful
foliage, welcoming friends into a happy home.
Through the
gentle breeze and falling flowers
gentle breeze and falling flowers
Beautiful
butterflies flutter. (Fragrant Flowers)
butterflies flutter. (Fragrant Flowers)
Nature
presents vast earth and sky, with the breeze and pretty flowers here and there,
making a beautiful scenery; most poetry is smooth, with phrases of love, but
often entangled; on the contrary, Hoang Vinh’s poetry is almost invisible, but
equally pungent and passionate.
presents vast earth and sky, with the breeze and pretty flowers here and there,
making a beautiful scenery; most poetry is smooth, with phrases of love, but
often entangled; on the contrary, Hoang Vinh’s poetry is almost invisible, but
equally pungent and passionate.
The
whispering grass gently comes
whispering grass gently comes
From the
sky, dews gracefully fall. (Colors and Scents)
sky, dews gracefully fall. (Colors and Scents)
Life
is full of misery with no relief, one must bravely accept it, without
complaints, and make it poetic.
is full of misery with no relief, one must bravely accept it, without
complaints, and make it poetic.
Looking up
to the moonlight
to the moonlight
The
half-moon is tilted, yet no laments
half-moon is tilted, yet no laments
---
Life is so futile
Withering
autumns followed by chilly winters. (Mirage)
autumns followed by chilly winters. (Mirage)
Now
bright, now dim, the mystifying moon illuminates the green, leafy tree lines,
as if being jolly with the winds, bothering no one.
bright, now dim, the mystifying moon illuminates the green, leafy tree lines,
as if being jolly with the winds, bothering no one.
The
fleeting, beautiful scene appears at once
fleeting, beautiful scene appears at once
My heart is
liberated, light as a dream. (Moon Light)
liberated, light as a dream. (Moon Light)
Remember
the olden days, with beautiful scenes flashing by like in a dream, one feels as
if lost in the night forest among the winds and fog.
the olden days, with beautiful scenes flashing by like in a dream, one feels as
if lost in the night forest among the winds and fog.
Deeply
touched by the winds and clouds
touched by the winds and clouds
I’m still
longing for the autumn breeze. (Old Scents)
longing for the autumn breeze. (Old Scents)
The
morning dews linger in the hazy morning light, making one feel light-hearted
with the poetic scene. The clouds are swirling like in a fairy scene, and all
things are moving rhythmically as if being part of a dance in the sky. Light
pervades throughout the land
morning dews linger in the hazy morning light, making one feel light-hearted
with the poetic scene. The clouds are swirling like in a fairy scene, and all
things are moving rhythmically as if being part of a dance in the sky. Light
pervades throughout the land
Totally
immersed in the universal dance. (Morning Dews)
immersed in the universal dance. (Morning Dews)
The
beautiful garden flowers radiate thousands of colors and fragrance all around.
The author immerses himself in the magical palace of colors, realizing that if
there is union then there must be dissolution.
beautiful garden flowers radiate thousands of colors and fragrance all around.
The author immerses himself in the magical palace of colors, realizing that if
there is union then there must be dissolution.
With utmost
sincerity of heart
sincerity of heart
Mind in
meditation, incense clouds flow. (Offering Heart to Buddha)
meditation, incense clouds flow. (Offering Heart to Buddha)
The
sky transforms with the arrival of autumn. When rain is about to fall, the
scene seems to be spinning, with clouds swirling everywhere, turning the sky
gloomy even in remote areas. Winds move swiftly, creating a cold, haunting
atmosphere.
sky transforms with the arrival of autumn. When rain is about to fall, the
scene seems to be spinning, with clouds swirling everywhere, turning the sky
gloomy even in remote areas. Winds move swiftly, creating a cold, haunting
atmosphere.
Rain
suddenly falls through the falling golden leaves
suddenly falls through the falling golden leaves
Some drops
drifting, some lumbering (Rain Over Strange Land)
drifting, some lumbering (Rain Over Strange Land)
Falling
golden leaves signal the arrival of autumn. The atmosphere is soft and breezy,
lifting one’s spirit after the long, hot summer days. Flowers and leaves
transform, collecting the sap of life for a beautiful future, giving poetry an
opportunity to join in.
golden leaves signal the arrival of autumn. The atmosphere is soft and breezy,
lifting one’s spirit after the long, hot summer days. Flowers and leaves
transform, collecting the sap of life for a beautiful future, giving poetry an
opportunity to join in.
Adventures
in the world of dreams and illusions
in the world of dreams and illusions
Far away is
the realm of beautiful colors. (Autumn Arrives)
the realm of beautiful colors. (Autumn Arrives)
White
clouds paint the beautiful scene, like snow spread here and there, making the
poet’s heart soft and sensitive. Enjoying the open, beautiful sky, the author
records his feelings through a few verses.
clouds paint the beautiful scene, like snow spread here and there, making the
poet’s heart soft and sensitive. Enjoying the open, beautiful sky, the author
records his feelings through a few verses.
The clouds
happily show off their colors
happily show off their colors
Moving to
and fro in mid sky.
and fro in mid sky.
But
soon the clouds shift, transforming the sky into a dark atmosphere, signaling
coming rains.
soon the clouds shift, transforming the sky into a dark atmosphere, signaling
coming rains.
The cold
breeze flows by quickly
breeze flows by quickly
Rain drops
follow one another
follow one another
Flowers
cascade everywhere
cascade everywhere
Clouds move
playfully in the sky (White Clouds)
playfully in the sky (White Clouds)
Listening
to a song, with rains sprinkling outside, how can one not feel sentimental and
nostalgic for his homeland thousands of miles away?
to a song, with rains sprinkling outside, how can one not feel sentimental and
nostalgic for his homeland thousands of miles away?
Softly, rain
drops after rain drops fall
drops after rain drops fall
Some are
illusory, some spreading. (Rains Over Strange Land)
illusory, some spreading. (Rains Over Strange Land)
Mountains,
seas, and rivers everywhere; streams meander in the deep forest; life is an
uphill struggle; return to the source to one’s true mind.
seas, and rivers everywhere; streams meander in the deep forest; life is an
uphill struggle; return to the source to one’s true mind.
All streams
flow into rivers
flow into rivers
And
ultimately to the vast oceans and sky (Truth)
ultimately to the vast oceans and sky (Truth)
Nothing is more romantic than two
people joining in matrimony. The long dress flies softly in the winds, in the
grand, magnificent ceremony. The elegant couple is gracious to everyone,
showing the beautiful characteristics of the Vietnamese people.
people joining in matrimony. The long dress flies softly in the winds, in the
grand, magnificent ceremony. The elegant couple is gracious to everyone,
showing the beautiful characteristics of the Vietnamese people.
Her graceful
curve full of colors
curve full of colors
Accentuating
her elegant glamor (Elegance)
her elegant glamor (Elegance)
Charming, elegant, and gracious
is she, gliding by the beautiful flowers, evoking thousands of wonders.
is she, gliding by the beautiful flowers, evoking thousands of wonders.
Beautiful
flowers yearning
flowers yearning
Sweet scent
emanates from beautiful buds and leaves (Pretty)
emanates from beautiful buds and leaves (Pretty)
The old paths are never forgotten
in us, with rice paddies and bamboo groves; how we playfully bounced around all
over the place.
in us, with rice paddies and bamboo groves; how we playfully bounced around all
over the place.
Green
shadows linger on the porch
shadows linger on the porch
A piece of
sunset holding on
sunset holding on
---
The olden
days flashing back
days flashing back
A time of
innocence and sparkling joy (The Way Back)
innocence and sparkling joy (The Way Back)
In the late night, soft music
reverberates from far away, making one, alone under the cloudy sky, feel sad
and lonesome.
reverberates from far away, making one, alone under the cloudy sky, feel sad
and lonesome.
Sweet music
touches even the clouds
touches even the clouds
The gentle
melody disperses sorrow
melody disperses sorrow
---
Lost in the
late night forest with the winds
late night forest with the winds
Immersing
oneself in the pristine scene (Music)
oneself in the pristine scene (Music)
What
can be more beautiful than love for our homeland that created us? Although an
ocean away, love for our fellow countryman is deep. There’s a union today;
let’s come to meet and greet each other.
can be more beautiful than love for our homeland that created us? Although an
ocean away, love for our fellow countryman is deep. There’s a union today;
let’s come to meet and greet each other.
Delectable
wine warms us all
wine warms us all
Friendship
pours forth from our hearts (Love For Homeland)
pours forth from our hearts (Love For Homeland)
This poem expresses one’s longing
for his far off Motherland, thinking
for his far off Motherland, thinking
of her every moment. However far away, he keeps her in
his dreams always.
his dreams always.
Love for
fellow countryman, one carries in his heart
fellow countryman, one carries in his heart
Forever
longing for the Motherland. (Towards The Motherland)
longing for the Motherland. (Towards The Motherland)
The
misty early morning dews are falling in the cool vast sky, making one feel
serene. In the front yard, with a cup of hot tea, he absorbs the tranquil
scenery, immersing in the mist, carried unobstructed to the hill side.
misty early morning dews are falling in the cool vast sky, making one feel
serene. In the front yard, with a cup of hot tea, he absorbs the tranquil
scenery, immersing in the mist, carried unobstructed to the hill side.
Smoke
swirling from the tea cup
swirling from the tea cup
Drifting
through the window, immersing in the sky (Hill Side)
through the window, immersing in the sky (Hill Side)
Mundane life is full of sorrow,
with our attachments to relationships. Let’s shed this temporary world and
return to the spiritual source, realizing the marvelous truth, and cultivating
one’s mind to benefit all of life.
with our attachments to relationships. Let’s shed this temporary world and
return to the spiritual source, realizing the marvelous truth, and cultivating
one’s mind to benefit all of life.
Reality is
not beyond illusion
not beyond illusion
Virtue,
stillness, insight bring supreme mind
stillness, insight bring supreme mind
The vast
universe is of one nature
universe is of one nature
Magical is the soft sun light
---
Right
mindfulness pervades stillness
mindfulness pervades stillness
With
unshakable mind is boundless peace. (Forever Still
unshakable mind is boundless peace. (Forever Still
Life is a temporary place, yet why are we
clinging? Be determined to shed attachments to find the path of cultivation.
One day wisdom arises, and mind and body are at peace. Life is magical, and one
cultivates his mind from this moment. Time is short, so do not wait for tomorrow.
Every moment, one’s mind turns to Buddha. With a smiling face, he is forever at
peace.
clinging? Be determined to shed attachments to find the path of cultivation.
One day wisdom arises, and mind and body are at peace. Life is magical, and one
cultivates his mind from this moment. Time is short, so do not wait for tomorrow.
Every moment, one’s mind turns to Buddha. With a smiling face, he is forever at
peace.
Living in
delusion is enthralling
delusion is enthralling
Oblivious to
the sea of sorrow
the sea of sorrow
---
Arising and
passing, it’s all so fleeting
passing, it’s all so fleeting
Understanding
life and death, wisdom pervades
life and death, wisdom pervades
---
A lotus
flower is waiting
flower is waiting
For
inevitable lofty birth (Delusion)
inevitable lofty birth (Delusion)
The
blooming lotus is waiting; why am I hesitating? Be determined to make the
effort now to bring forth virtue. Paradise is one’s own home, forever in his
mind.
blooming lotus is waiting; why am I hesitating? Be determined to make the
effort now to bring forth virtue. Paradise is one’s own home, forever in his
mind.
Graceful is
the path to paradise
the path to paradise
With
beautiful lotuses blooming everywhere (Grace)
beautiful lotuses blooming everywhere (Grace)
Original
Vietnamese text by Hoàng Vinh
Vietnamese text by Hoàng Vinh
Huntington
Beach California
Tranlation by Hoang Lang
Xa quê hương niềm thương nỗi nhớ cứ lảng
vảng theo nhau, mãi mong chờ ngày về thăm lại quê hương trên chuyến đò ngang mà
Hoàng Vinh nhẹ nhõm bước xuống rồi từ từ nhìn lại quê hương sau những chuỗi
ngày dài xa cách, giờ đây thoáng qua trong thực tại.
vảng theo nhau, mãi mong chờ ngày về thăm lại quê hương trên chuyến đò ngang mà
Hoàng Vinh nhẹ nhõm bước xuống rồi từ từ nhìn lại quê hương sau những chuỗi
ngày dài xa cách, giờ đây thoáng qua trong thực tại.
Rí rắc từng giây, ảo não sầu
Viễn du ngàn dặm nghìn thương nhớ
---
Gợn nước lao xao sóng phủ mờ
Đá mòn rêu mọc nước vào ra
Tiếng reo rảo rạt thuyền đôi chiếc
Cảnh đó, giờ đây dạ xót xa. (Bến Cũ Đò Ngang)
Thời
gian chóng qua trên một phần tư thế kỷ trở về thăm lại quê hương không tránh
khỏi niềm xúc động mà tác giả đã buông thả.
gian chóng qua trên một phần tư thế kỷ trở về thăm lại quê hương không tránh
khỏi niềm xúc động mà tác giả đã buông thả.
Ngậm ngùi mà cảm mến thương
Dòng sông cứ mãi vấn vương cội nguồn.
(Hương Giang Bến Cũ.)
Thử hỏi làm sao mà lửng lơ, dù cho cách trở
muôn ngàn dặm, nhưng lòng người vẫn ôm nặng sầu thương luống qua những cảnh
đoạn trường nghiệt ngã mà con người càng đớn đau, thương cho những kẻ sai đường
lạc lối tạo cho quê hương trĩu nặng muôn chiều.
muôn ngàn dặm, nhưng lòng người vẫn ôm nặng sầu thương luống qua những cảnh
đoạn trường nghiệt ngã mà con người càng đớn đau, thương cho những kẻ sai đường
lạc lối tạo cho quê hương trĩu nặng muôn chiều.
Trĩu nặng u buồn trời u ám
Đêm nhìn mây bạc luống sao
băng… (Nghiệt Ngã)
băng… (Nghiệt Ngã)
Nhưng hỡi ôi ngang dọc đủ mọi bề, bóng xế
chiều hôm đã phủ mờ, đành rằng ôm phận chờ mong, bao giờ trăng tỏa ánh sao rơi,
với nỗi niềm ngậm ngùi mà Hoàng Vinh tỏ rõ.
chiều hôm đã phủ mờ, đành rằng ôm phận chờ mong, bao giờ trăng tỏa ánh sao rơi,
với nỗi niềm ngậm ngùi mà Hoàng Vinh tỏ rõ.
Dằn vặt thâu canh mi ướt lệ
Tàn thu lá rụng cũng đành thôi! (Ngậm Ngùi)
Đông lạnh Thu buồn luân chuyển mãi
Trăng mờ nước cạn bạn hiền ơi. (Viễn Xứ)
Nhưng rồi cứ mãi nhớ ngày xưa ấy, nhí nhảnh
cùng nhau đùa giỡn chơi khi vui khi buồn lúc tuổi thơ, tranh nhau giỡn cợt tươi
cười mãi bạn bè reo hò nhộn nhịp khắp sân trường.
cùng nhau đùa giỡn chơi khi vui khi buồn lúc tuổi thơ, tranh nhau giỡn cợt tươi
cười mãi bạn bè reo hò nhộn nhịp khắp sân trường.
Nhật ký từng trang ngày xưa ấy
Áo trắng hoàng hôn lững thững bay. (Trường Cũ)
Mỗi độ xuân về nhìn mai vàng đua nở, nhưng
người viễn xứ lòng càng ảo não sầu thương cho quê hương trong màn sương mơ
màng, chẳng biết tương lai về đâu ôi phận đành cam chịu.
người viễn xứ lòng càng ảo não sầu thương cho quê hương trong màn sương mơ
màng, chẳng biết tương lai về đâu ôi phận đành cam chịu.
Lữ khách quê nhà xa cách biệt
Ân tình nợ nước
vẫn sầu thương. (Xuân Tha Phương)
vẫn sầu thương. (Xuân Tha Phương)
Cảnh trời lồng lộng với ánh sáng ban mai trong giây phút tĩnh lặng dạo bước thăm hoa trước cảnh nhà, với niềm cảm nhận
bất chợt lại được nhìn ngắm hạt sương đang vướng đọng trên hoa cánh, trong lúc
giọt nắng đang miệt mài long lanh óng ả như khoe sắc, được áp đượm vào hạt
sương, tác giả liền mượn bút thoát ra đôi dòng nhí nhỏm, khi ánh chiếu làm
chuyển động cả tâm can.
bất chợt lại được nhìn ngắm hạt sương đang vướng đọng trên hoa cánh, trong lúc
giọt nắng đang miệt mài long lanh óng ả như khoe sắc, được áp đượm vào hạt
sương, tác giả liền mượn bút thoát ra đôi dòng nhí nhỏm, khi ánh chiếu làm
chuyển động cả tâm can.
Vực thẳm đồi sâu cũng lắm nơi
Sắc hương chuyển biến khắp vùng
trời
trời
Theo nhau lũ lượt từng giây phút
Đón gió đưa mây cảnh tuyệt vời
---
Thực ảo loáng qua như ảo mộng
Gió se nhè nhẹ giữa mùa đông
Lập lòe bóng lộng, sương tan rã
Thức tỉnh bình tâm vốn tánh
không. (Hạt Sương)
không. (Hạt Sương)
Nhưng rồi cũng
trở về thực tại, có có không không đều là vọng tưởng, giờ đây chỉ là ảo mộng. biết
thế nhưng đời người lắm nỗi đam mê, đua nhau tìm được thế mới say, hoài công ảo
vọng chẳng nào hay đường đời lắm nỗi
chông gai sa vào lãnh hội một mai không còn.
trở về thực tại, có có không không đều là vọng tưởng, giờ đây chỉ là ảo mộng. biết
thế nhưng đời người lắm nỗi đam mê, đua nhau tìm được thế mới say, hoài công ảo
vọng chẳng nào hay đường đời lắm nỗi
chông gai sa vào lãnh hội một mai không còn.
Tỉnh cơn ảo mộng mà thương
Sao không dứt
bỏ, cứ vương vấn hoài? (Thu Bay Tỉnh Mộng)
bỏ, cứ vương vấn hoài? (Thu Bay Tỉnh Mộng)
Hoa nào mà chẳng vấn vương đơm hoa nở nhụy
muôn ngàn sắc hương, vườn xanh lá thắm cảnh nhà xinh tươi bạn bè đón tiếp thảnh
thơi trà trà rượu rượu mừng vui cả nhà.
muôn ngàn sắc hương, vườn xanh lá thắm cảnh nhà xinh tươi bạn bè đón tiếp thảnh
thơi trà trà rượu rượu mừng vui cả nhà.
Làm sao tránh được bướm bay
Khi cơn gió thoáng sa ngay cánh hồng (Hương Hoa)
Tạo hóa đã an bày trời cao đất rộng gió thênh
thang cảnh đẹp hoa xinh khắp đó đây đua nhau khoe sắc tỏ bày vui thay thơ được
mượt mà bởi những cụm từ yêu, em, thường hay vướng đọng, ngược lại thơ Hoàng
Vinh hầu như không thấy, nhưng không kém phần mặn mà và say đắm.
thang cảnh đẹp hoa xinh khắp đó đây đua nhau khoe sắc tỏ bày vui thay thơ được
mượt mà bởi những cụm từ yêu, em, thường hay vướng đọng, ngược lại thơ Hoàng
Vinh hầu như không thấy, nhưng không kém phần mặn mà và say đắm.
Cỏ nọ thì thầm song muốn đến
Sương trời phủ xuống cũng ngỡ
ngàng. (Sắc Hương)
ngàng. (Sắc Hương)
Chuyện
đời lắm nỗi éo le khi chờ khi đợi chẳng vơi bóng sầu, đành rằng cam phận số
trời khi vơi
đời lắm nỗi éo le khi chờ khi đợi chẳng vơi bóng sầu, đành rằng cam phận số
trời khi vơi
khi khuyết chẳng lời oán than một thân sừng
sững với trời ai mà biết được cho đời nên thơ.
sững với trời ai mà biết được cho đời nên thơ.
Nhìn lên thấy ánh trăng trời
Trăng nghiêng nửa mặt không lời thở than
---
Đường đời lắm nỗi vu vơ
Thu tàn đông lạnh, vẫn
ngơ ngẩn sầu. (Ảo Tưởng)
ngơ ngẩn sầu. (Ảo Tưởng)
Trăng huyền ẩn hiện lu
mờ khi vơi khi đậm khi mờ khi xa, khắp nơi tỏa rỏ đường tơ cây xanh lá thắm
ngập ngừng với trăng vui say với gió chẳng phiền đến ai.
mờ khi vơi khi đậm khi mờ khi xa, khắp nơi tỏa rỏ đường tơ cây xanh lá thắm
ngập ngừng với trăng vui say với gió chẳng phiền đến ai.
Cảnh đẹp phù du liền xuất hiện
Lòng càng thanh thoát nhẹ như mơ (Ánh Trăng)
Nhớ cảnh ngày xưa mà mơ bao nhiêu cảnh đẹp
loáng qua dịu dàng, tưởng chừng như đã lạc bước rừng khuya sương với gió trong màn sương
heo hút ánh lơ thơ.
loáng qua dịu dàng, tưởng chừng như đã lạc bước rừng khuya sương với gió trong màn sương
heo hút ánh lơ thơ.
Gió
thoáng mây bay mi ướm lệ
thoáng mây bay mi ướm lệ
Tàn thu gió lộng vẫn
mong chờ. (Hương Xưa)
mong chờ. (Hương Xưa)
Ánh sáng lơ mơ sương mai đang vương vưởng lòng càng nhẹ nhõm cảnh nên
thơ tưởng chừng như trên vòm trời mây đang vần vũ cảm như cảnh thần tiên mà vạn
vật đang uyển chuyển theo vũ điệu của cung trời.
thơ tưởng chừng như trên vòm trời mây đang vần vũ cảm như cảnh thần tiên mà vạn
vật đang uyển chuyển theo vũ điệu của cung trời.
Ánh
ngời lưỡng lự từ đây
ngời lưỡng lự từ đây
Buông lung vũ điệu
mà say ngất lòng (Sương Mai)
mà say ngất lòng (Sương Mai)
Vườn hoa
lắm sắc lắm hương đua nhau tỏa nhụy muôn ngàn phấn hương, làm sao hái được
nhánh hoa kia đang đua nhau diễn tiến cả khung trời, tác giả nhập du vào nơi
huyền diệu của lãnh cung màu sắc đã bừng rõ có hợp thì ra phải chia lìa, nhưng
không đâu đành cam phận quán tưởng để khỏi sa vào đường cắt chia dụng tâm quán
tưởng là đủ.
lắm sắc lắm hương đua nhau tỏa nhụy muôn ngàn phấn hương, làm sao hái được
nhánh hoa kia đang đua nhau diễn tiến cả khung trời, tác giả nhập du vào nơi
huyền diệu của lãnh cung màu sắc đã bừng rõ có hợp thì ra phải chia lìa, nhưng
không đâu đành cam phận quán tưởng để khỏi sa vào đường cắt chia dụng tâm quán
tưởng là đủ.
Kính cẩn lòng thành xin tỏ rõ
Dụng
tâm quán tưởng khói phân chia. (Tâm Hoa Dâng Phật)
tâm quán tưởng khói phân chia. (Tâm Hoa Dâng Phật)
Mỗi độ Thu về cảnh trời thường chuyển động,
trong lúc cơn mưa sắp nhả hạt bao nhiêu cảnh tượng quay cuồng, khi mây đang vần
vũ khắp cung trời làm ảm đạm cả vùng xa, cơn gió chuyển nhanh tạo một không
gian âm u lạnh lùng.
trong lúc cơn mưa sắp nhả hạt bao nhiêu cảnh tượng quay cuồng, khi mây đang vần
vũ khắp cung trời làm ảm đạm cả vùng xa, cơn gió chuyển nhanh tạo một không
gian âm u lạnh lùng.
Chiếc lá vàng bay mưa chợt
đến
đến
Hạt thì rong ruổi hạt lê
thê
thê
Chiếc lá vàng rơi báo hiệu mùa Thu lại về cảnh trời dìu dịu
cảm như không khí nhẹ loảng trở nên nhẹ nhõm, lòng người man mát dịu dàng sau
những chuỗi ngày dài oi bức của mùa Hạ nóng nảy không còn nữa, hoa lá thay đổi
tích lũy nhựa sống để rồi vươn lên cho tương lai tươi đẹp dòng thơ văn có cơ
hội vươn vai nhập đề.
cảm như không khí nhẹ loảng trở nên nhẹ nhõm, lòng người man mát dịu dàng sau
những chuỗi ngày dài oi bức của mùa Hạ nóng nảy không còn nữa, hoa lá thay đổi
tích lũy nhựa sống để rồi vươn lên cho tương lai tươi đẹp dòng thơ văn có cơ
hội vươn vai nhập đề.
Vọng ảo phiêu du chừng ảo mộng
Hương trời sắc thắm, bổng xa vời. (Thu Về)
Vẻ đẹp vừng mây trắng chẳng nào hay tịnh
tâm cảm nhạy từng búp nở tưởng chừng như tuyết trắng lân loan phủ đầy vơi, cảnh
trời lồng lộng ngắm càng vui tác giả xin ghi nhận qua những vần thơ khéo tỏ
bày.
tâm cảm nhạy từng búp nở tưởng chừng như tuyết trắng lân loan phủ đầy vơi, cảnh
trời lồng lộng ngắm càng vui tác giả xin ghi nhận qua những vần thơ khéo tỏ
bày.
Óng ả mừng vui khoe sắc trắng
Dập dìu ẩn hiện giữa lưng trời
Nhưng chẳng bao lâu vừng mây chuyển nhẹ xao
xuyến cả làn da rồi từ từ chuyển động âm u mưa lại đến.
xuyến cả làn da rồi từ từ chuyển động âm u mưa lại đến.
Gió lạnh loáng qua thắm đượm mau
Hạt rơi từng hạt tiếp theo nhau
Tràng hoa lốp bốp tỏa bày rơi
Nhí
nhảnh tung tăng đùa giỡn chơi (Vừng Mây trắng)
nhảnh tung tăng đùa giỡn chơi (Vừng Mây trắng)
Ngồi nghe khúc nhạc giữa cơn mưa xao xuyến
làm sao cảm nhớ nhà, nuốt nghẹn vần môi thấm mặn nồng phương trời cách biệt xa
ngàn dặm.
làm sao cảm nhớ nhà, nuốt nghẹn vần môi thấm mặn nồng phương trời cách biệt xa
ngàn dặm.
Tí tách lan tràn từng hạt rơi
Hạt thì hư ảo,
hạt lưa thưa. (Mưa Rơi Xứ Lạ)
hạt lưa thưa. (Mưa Rơi Xứ Lạ)
Núi sông biển rộng khắp nơi rừng sâu lá
thắm nhiều nơi suối nguồn, đường đời lắm nỗi cheo leo tìm về nguồn cội hướng
vào chân tâm.
thắm nhiều nơi suối nguồn, đường đời lắm nỗi cheo leo tìm về nguồn cội hướng
vào chân tâm.
Suối nào chẳng chảy về sông
Cuối cùng ra bể mênh mông biển trời (Chân Lý)
Có gì lả lướt cho bằng hai thân kết lại
thành hình nên duyên, nết na với chiếc áo dài thướt tha theo gió tung bay dịu
dàng, lễ nghi cũng xứng trang hoàng tuyệt chiêu, ra đường kính nể có thừa nên
duyên đẹp mặt cho người Việt Nam.
thành hình nên duyên, nết na với chiếc áo dài thướt tha theo gió tung bay dịu
dàng, lễ nghi cũng xứng trang hoàng tuyệt chiêu, ra đường kính nể có thừa nên
duyên đẹp mặt cho người Việt Nam.
Phô trương vài nét lả lơi
Đường cong uốn lượn đầy vơi đủ màu (Thướt Tha)
Yêu kiều diễm mỵ nết na hoa xinh cảnh đẹp
thiết tha dịu dàng, làm sao tránh khỏi muôn ngàn vấn vương.
thiết tha dịu dàng, làm sao tránh khỏi muôn ngàn vấn vương.
Hoa nào mà chẳng vấn vương
Nụ xinh lá thắm tỏa hương ngọt ngào (Mỹ Miều)
Đường xưa lối cũ chẳng nào lãng quên đồng
quê ruộng lúa vườn tre tung tăng khắp nẻo đường về bao dung quảng đại muôn bề
đó đây.
quê ruộng lúa vườn tre tung tăng khắp nẻo đường về bao dung quảng đại muôn bề
đó đây.
Vờn xanh vướng đọng bên thềm cũ
Một mảnh chiều tà cứ vấn vương
---
Dập dìu ẩn hiện ngày xưa ấy
Nhí nhảnh đùa vui chẳng ai hay (Nẻo
Về)
Về)
Đêm khuya văng vẳng từ xa lại rơi lạc cung
đàn khắp đó đây khiến người ngớ ngẩn sầu thương, đến nỗi mây trời cũng vấn
vương vọng tưởng lu mờ bóng tịch liêu.
đàn khắp đó đây khiến người ngớ ngẩn sầu thương, đến nỗi mây trời cũng vấn
vương vọng tưởng lu mờ bóng tịch liêu.
Nhạc nào xao xuyến cả vừng mây
Yểu điệu du dương khắc khỏi sầu
---
Lạc bước rừng khuya sương với gió
Lững lờ vương vưởng cảnh ngây ngơ (Cung Đàn)
Có gì vui đẹp cho bằng quê hương vẫn mặn
vẫn nồng quê cha đất tổ sinh thành, bỏ công vun quét cho tình đồng hương, tuy
là cách biệt trùng dương niềm thương nỗi nhớ cứ vương vấn hoài hôm nay có hội
đồng hương ta về họp mặt tỏ bày thân thương.
vẫn nồng quê cha đất tổ sinh thành, bỏ công vun quét cho tình đồng hương, tuy
là cách biệt trùng dương niềm thương nỗi nhớ cứ vương vấn hoài hôm nay có hội
đồng hương ta về họp mặt tỏ bày thân thương.
Rượu nồng sưởi ấm ngọt ngào
Ân tình nghĩa
bạn tay chào lời ra (Đượm Tình Quê
Hương)
bạn tay chào lời ra (Đượm Tình Quê
Hương)
Một tác phẩm đã nói lên tình dân tộc của
người viễn xứ không một khoảnh khắc nào mà không thầm nghĩ đến quê hương xa
ngút ngàn, dù cho cách trở phương trời niềm mơ giấc mộng cứ hoài ước mơ.
người viễn xứ không một khoảnh khắc nào mà không thầm nghĩ đến quê hương xa
ngút ngàn, dù cho cách trở phương trời niềm mơ giấc mộng cứ hoài ước mơ.
Đã trót đa mang tình dân tộc
Vọng về quê
ngoại mỏi mòn trông. (Hướng Về Quê Ngoại)
ngoại mỏi mòn trông. (Hướng Về Quê Ngoại)
Sáng sớm sương mai đang rũ rượi cảnh trời
dịu mát rộng thênh thang lòng người đang man mát nhè nhẹ với làn sương mai đang
vờn vợn trước sân nhà thoáng qua khung cửa, lại được đối diện ly trà nóng đang
quyện khói bay, được hòa lẩn trong làn khói sương với tâm tư tĩnh lặng, không
bị vướng mắt của tầm nhìn xa tận mãi chân đồi.
dịu mát rộng thênh thang lòng người đang man mát nhè nhẹ với làn sương mai đang
vờn vợn trước sân nhà thoáng qua khung cửa, lại được đối diện ly trà nóng đang
quyện khói bay, được hòa lẩn trong làn khói sương với tâm tư tĩnh lặng, không
bị vướng mắt của tầm nhìn xa tận mãi chân đồi.
Tách trà đang quyện khói bay
Loáng qua khung cửa mà say cảnh trời (Thềm Đồi)
Cõi Trần muôn mặt sầu thương ân tình nghĩa
bạn cứ vương vấn hoài buông lung cõi tạm liền ngay hướng về nguồn cội tâm linh,
tỏ ngộ chân lý nhiệm mầu tu tâm dưỡng tánh cho đời xứng danh.
bạn cứ vương vấn hoài buông lung cõi tạm liền ngay hướng về nguồn cội tâm linh,
tỏ ngộ chân lý nhiệm mầu tu tâm dưỡng tánh cho đời xứng danh.
Hiện hữu không ngoài tầm ảo vọng
Giới định tuệ sinh tâm vô lậu
---
Vũ trụ bao la đồng nhất thể
Nhiệm
mầu từng giọt nắng hiu hiu
mầu từng giọt nắng hiu hiu
---
Niệm chân chính thấm nhuần thiền định
Tâm bất loạn an lạc vô biên.
(Thường Tịnh)
(Thường Tịnh)
Đời là cõi tạm mà sao ta cứ vấn
vương mãi hoài
vương mãi hoài
cố công vứt bỏ tìm đường chân
tu một mai ánh sáng tỏa ngời than tâm an lạc
tu một mai ánh sáng tỏa ngời than tâm an lạc
cảnh đời nên thơ, từ đây mới
thấy nhiệm mầu tu tâm dưỡng
thấy nhiệm mầu tu tâm dưỡng
tánh tạo ngay đời nầy, thời gian chẳng có bao lâu mau mau
rời
rời
khỏi chẳng chờ mai sau, nhất
tâm niệm Phật chẳng ngơi chút
tâm niệm Phật chẳng ngơi chút
nào thân tâm tĩnh lặng ứng
ngay, miệng mỉm cười ngày đêm an
ngay, miệng mỉm cười ngày đêm an
lạc tỏ bày niềm vui.
Sống trong ảo vọng thế mà say
Biển khổ trầm luân, chẳng nào hay
---
Thành trụ hoại diệt, vô thường đến
Thấu hiểu luân hồi, tự thấm nhuần
---
Hoa sen ngự sẵn, đón liền ngay
Thượng phẩm hạ sanh tùy duyên khởi (Ảo Vọng)
Sen kia chớm nở đợi chờ mà sao ta cứ ngẩn
ngơ ngập ngừng quyết tâm ứng báo hiện tiền mau mau chứng quả kết duyên phước
điền, quê hương Cực Lạc đó mà cố tâm giữ lấy chẳng rời đi đâu.
ngơ ngập ngừng quyết tâm ứng báo hiện tiền mau mau chứng quả kết duyên phước
điền, quê hương Cực Lạc đó mà cố tâm giữ lấy chẳng rời đi đâu.
Đường về cực lạc ung dung
Sen hồng rộ nở chập chùng khắp nơi (Ung Dung)
Hoàng Vinh
Huntington
Beach California
Beach California
No comments:
Post a Comment